Vị Thanh Xuân - Chương 7.

Chương 7: Tôi Là Gay.

"Xin lỗi anh, em dậy hơi trễ..."

Cậu lí nhí xin lỗi vì được anh qua đón đi học mà phải bắt anh đứng đợi, đêm qua cậu ngủ muộn cũng vì chăm chỉ học hỏi kinh nghiệm... để sau này hòa hợp vui vẻ cùng anh thôi.

"Không sao đâu, mau lên xe sắp trễ giờ rồi!"

Không bị anh mắng vì làm anh đợi chờ, còn được anh cưng chiều bảo lên xe anh đèo đi học, cậu nhất thời xúc động vừa ngồi lên xe liền ôm lấy eo anh, đầu tựa vào bờ vai anh. 

Hành động của cậu cũng làm anh bất ngờ, lòng vui hơn lạ thường.

"Thích ôm anh lắm phải không nè!"

"..."

Có tí xấu hổ nhẹ nhưng vẫn ôm không buông.

"Ôm cho chắc vô nha, anh chạy nhanh đó không thì muộn mất!"

Anh tăng tốc, chiếc xe băng băng hướng về trường đại học, cậu vẫn ôm anh thật chặt dù có bắt gặp vài ánh nhìn từ người người đi đường.

Cậu và anh rất thoải mái không quá bận tâm vì việc ôm eo nhau khi xe chạy nhanh hơn cũng chỉ để an toàn mà thôi. 

Lúc đi qua cổng trường, hình ảnh cậu ngồi phía sau ôm eo anh đã lọt vào tầm mắt vài người và sự thân mật này làm họ không vui một chút nào.

"Em vào lớp đi, giờ giải lao xuống căn tin ăn sáng cùng anh nha."

"Dạ!"

Cậu và anh chia tay nhau, ai về lớp người đó.

Hôm nay, lớp anh đang học được hơn 1 nửa thì thầy giáo có việc bận đột xuất nên phải dừng bài học lại dở dang, thế là anh có dư 30 phút để đợi cậu. 

Anh tính đến căn tin nhâm nhi một ly cà phê trong lúc đợi cậu, anh vừa đi ra khỏi lớp thì liền có người liền đi theo sau.

"Khánh nè, sao nay đến lớp muộn vậy?"

Ngân là hoa khôi của trường đại học, là một người bạn từ bé của anh vì bố mẹ hai bên khá thiết thân nhau.

"Có đâu, vẫn vào trước lúc thầy vào là được rồi!"

"Lâu rồi không thấy Khánh quan tâm gì đến Ngân, cả một tin nhắn chúc ngủ ngon cũng không có luôn."

Cô tỏ vẻ hờn dỗi nhưng cũng không làm anh bận lòng vì anh thừa biết tính cô bạn này rồi, anh liền thẳng thắn: 

"Tôi đâu phải người yêu của Ngân. Lấy quyền gì mà quan tâm chứ?"

"Thì là người yêu Ngân đi, xinh đẹp như mình đây, sao Khánh mãi không chịu động lòng chứ...Không biết đâu!"

"Hahhaa...vẻ đẹp của Ngân... tôi không cảm được..."

"Quá đáng, sáng nay Ngân có nhờ Khánh qua đưa Ngân đến trường thì Khánh bảo bận nhưng lại đèo người khác, giờ lại nói lời phũ phàng nữa."

Ngân khó chịu trong lòng: "Dám thờ ơ với sự xinh đẹp của tôi, để xem khi cậu nhìn thấy tôi mặc bikini rồi thì có còn không cảm được vẻ đẹp của tôi nữa không...!"

"Xin lỗi nha, đã nói với Ngân bao nhiêu lần rồi tôi là Gay nên Ngân đừng phí thời gian nữa."

"Khánh hay lắm! Bài cũ hát lại hoài không chán sao?"

Gương mặt cô tỏ vẻ không vui, cứ mỗi lần cô muốn bày tỏ lòng mình với anh thì anh luôn lấy câu "Tôi là Gay" để dập tắt nỗi lòng cô.

"Là thật đó, tôi có người trong lòng rồi! Ngân hãy tỉnh ngộ ra đi."

"Tại sao chứ, Ngân có chỗ nào không tốt hay chúng ta không xứng đôi? Bố mẹ chúng ta đều mong chúng ta trở thành một đôi mà."

Cô nhìn anh với ánh mắt hoang mang pha lẫn bi thương, bao năm qua tình cảm cô dành cho anh không phải anh không biết chỉ là anh không thể đáp lại cô cũng như mong muốn của hai gia đình.

"Ngân rất tốt nhưng tôi rất tiếc, tôi không có cảm xúc với phụ nữ."

Anh tiếp tục đi về phía căn tin, bỏ lại Ngân đứng chôn chân tại chỗ chỗ nhìn theo bóng anh xa dần. Cô không thể nào tin được những gì mình vừa nghe được. Cô không thể chấp nhận điều đó, một người như anh tại sao lại không thích phụ nữ được? Cô không cam lòng: "Cậu phải là của tôi..."

"Anh đợi em có lâu không?"

Vừa tan lớp là cậu chạy vội xuống căn tin tìm anh mà không hay biết có người đã theo cậu từ nãy giờ.

"Đói lắm rồi phải không, mau ngồi xuống đi, anh gọi đồ ra cùng ăn."

"Dạ!"

Cậu ngồi cạnh anh, cùng anh ăn sáng thật vui vẻ, tất cả khung cảnh  thân mật ấy đều lọt vào tầm mắt một người con trai khác, người này đã để ý cậu từ năm nhất nhưng vẫn chưa dám bày tỏ tình cảm vì sợ làm mất tình bạn. Người con trai ấy siết tay thành nấm đấm, mặt không biểu cảm quay người bước đi.
dam my Vi Thanh Xuan - chuong 7 - toi la Gay
Lam Vũ

Post a Comment

0 Comments