Chương 6: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên.
"Cốc cốc cốc...Nhật ơi, mở cửa cho anh!"
"Anh qua sớm vậy, em chưa kịp chuẩn bị gì cả."
Cậu đang tắm mặc đồ dở dang thì nghe có tiếng gõ anh gọi, cậu xỏ vội cái quần rồi ra mở cửa cho anh, quên mất vẫn chưa mặc áo, mà có sao đâu, body của cậu dù không đô con nhưng chỗ nào cần đầy đặn thì sẽ rất đầy chỗ nào không cần mỡ thì sẽ không có tí mỡ thừa nào.
"Bình thường em vẫn hay bán nude thế này à?"
"A...Không phải thế đâu, vội mở cửa cho anh nên chưa kịp mặt áo, đợi em chút nha."
Cậu lúc này cảm giác thật xấu hổ quá, vì tiếng trai gọi mà quên cả việc chỉnh tề áo quần. Cậu quay người đi lấy áo thì bị anh nắm tay lại.
"Mặc đồ đôi với anh đi!"
Anh mở túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ xinh đưa cho cậu: "Cái này dành cho em!"
Cậu rất bất ngờ và cảm giác đang vui trong lòng vì món quà của anh là một chiếc áo giống với cái anh đang mặc chỉ là với kích cỡ nhỏ hơn để vừa với cậu.
"Cảm ơn anh, em thích lắm!"
Cậu liền mặc áo, cảm giác hơi rộng một tí nhưng cũng rất thoải mái.
"Em thích vậy thì phải đền ơn anh đi!"
"Làm gì bây giờ?"
Cậu lém lỉnh nhìn anh.
"Hay lấy thân báo đáp anh đi, sao nào?"
Anh nhìn cậu ánh mắt sói già nhìn thỏ non.
"Ưm... cũng được thôi, anh nhắm mắt lại đi!"
Anh thấy cậu nói xong thì liền e thẹn, đỏ mặt cuối đầu né tránh ánh mắt anh. Không biết cậu lấy thân báo đáp kiểu gì đây, anh thấy vui trong lòng vì cậu có vẻ đã cởi mở hơn trong tương tác với anh rồi, anh nhắm mắt lại lòng hồi hộp chờ cậu báo đáp.
"Chóc..."
Cậu nhón chân hôn nhẹ lên má anh, một hành động cậu chưa từng làm cho ai ngoại trừ những người thân thiết nhưng với anh lúc này đây không phải là theo nghĩa thân thiết đó mà nó một thông điệp cậu muốn gửi tới anh rằng: "Em thích anh!"
Vừa hôn lên má anh xong, chưa kịp đợi anh mở mắt ra cậu đã vội chạy vào nhà tắm, đóng cánh cửa lại lại, dựa lưng vào tường lắng nghe trái tim mình đập rộn ràng.
"Em sao thế, anh đã làm gì em đâu mà em chạy trốn rồi!"
"Em...em chỉnh trang lại một tí, anh ra bên ngoài đợi em đi!"
Cậu vội mở nước tạt lên mặt để xua đi cảm giác nóng hổi vừa, tự lẩm nhẩm một mình: "Hôn thì cũng hôn rồi, chuyện gì đến sẽ đến thôi, tôi ơi bình tĩnh đừng run."
"Không chê anh nghèo lên xe anh đèo!"
Anh chìa ra cho cậu một cái bảo nón bảo hiểm cùng một câu thả thính nhưng thật sự không cần thiết nữa vì cậu đã tự dính anh rồi, dù anh có nghèo thì cậu cũng sẽ muốn được ngồi phía sau tựa vào tấm lưng vững vàng của anh.
"Ôm anh thật chặt vào nha!"
"Gì chứ, em có phải bánh bèo yếu đuối đâu, ..ôm...ôm kỳ lắm..."
Cậu cũng muốn ôm eo anh lắm chứ nhưng vẫn còn ngại ngùng vì lần đầu đi với anh.
"Vèo..." Không một lời báo hiệu, anh tăng tốc thật nhanh làm cậu bất ngờ.
Cậu giật mình vội vàng ôm lấy eo anh thật chặt:"Á....anh muốn bị cảnh sát giao thông bắt à?"
"Hihi...Trước khi cảnh sát giao thông bắt được anh thì anh đã bắt được em rồi."
"Em...ôm anh là được chứ gì, chậm lại đi anh!"
"Vậy mới ngoan nha, giờ mình đi ăn nhé, em muốn ăn gì?"
"Anh quyết định đi nhưng đừng ăn cái gì mắc quá nha, em không có nhiều tiền đâu."
"Em lo gì chứ, anh mời mà, em mà cứ vậy anh giận đó nha!"
"Dạ!"
Anh chở cậu đến quán phở quen thuộc gọi ra 2 tô phở bò.
"Nhìn em gầy quá, cho em thêm miếng thịt nè!"
Anh gắp cho cậu miếng thịt bò to nhất trong tô, làm cậu vừa vui vì được anh cưng chiều nhưng cũng rất ngại.
"Anh đừng làm vậy, anh cũng cần ăn thịt mà!"
Cậu tính gắp lại cho anh thì đã bị anh ngăn lại.
"Em phải ăn hết cho anh đó, nhìn em gầy anh buồn đó!"
Nghe anh nói vậy lòng cậu xúc động lắm luôn:
"Dạ... Em có hơi nhẹ cân nhưng cũng không có gầy đâu anh, anh cũng cần ăn thịt mà!"
"Anh muốn vỗ béo em thêm tí, muốn em thêm khỏe mạnh hơn tí."
Được anh lo lắng như vậy cậu cảm giác vui trong lòng, không biết nói gì hơn nữa: "Mình ăn đi anh, kẻo nguội mất ngon!"
Ăn uống xong anh dẫn cậu đến rạp chiếu phim, anh chọn ngay một bộ phim ma kinh dị rùng rợn với hy vọng cậu sẽ yếu bóng vía sợ ma mà ôm lấy cánh tay anh thật chặt, anh lúc đó sẽ trở thành vị cứu tinh trong lòng cậu. Anh mỉm cười đắc ý với cái ý nghĩ ấy trong đầu.
Anh chờ mãi mới đến cảnh con ma xuất hiện, cả phòng chiếu bắt đầu vang lên những tiếng la hét, anh mừng thầm: "Đến lúc làm anh hùng của em ấy rồi!"
Anh đợi mãi đến khi qua đi phân đoạn đầy sợ hãi đó mà cậu vẫn còn chưa ôm lấy cánh tay anh lần nào, lại tự an ủi: "Vẫn còn nhiều phân đoạn đáng sợ hơn nữa mà, không có gì phải vội vàng cả, kiểu gì em ấy cũng ôm mình thôi!"
Một lúc sau, cả phòng chiếu lại hú hét, anh lại mong chờ và quay sang nhìn cậu thì thấy ánh mắt cậu rất nghiêm túc và háo hức xem phim, những tiếng hét xung quanh dường như chẳng làm cậu mất tập trung tí nào cả.
"Định mệnh nó! Toang kèo rồi!"
Anh ôm đầu cảm thán, quá là thất bại luôn rồi, cậu không hề sợ ma như anh tưởng.
"Sao thế anh?"
Cậu dù chú ý đến phim nhưng cũng không quên để ý những động tĩnh từ người bên cạnh. Phòng chiếu phim hơi tối thế này mà từ đầu đến giờ anh vẫn chưa nắm tay cậu thì cậu đoán chắc là anh đang ủ mưu gì rồi.
"À phim nó gây ức chế quá ấy mà!"
"Có vậy sao, em thấy nó vẫn rất mạch lạc mà!"
"..." Anh ngán ngẩm trong lòng: "Là mình chọn sai phim hay làm sai cách rồi! Hừ thua keo này mình bày keo khác."
Một lúc sau, bộ phim đến khúc cao trào, tiếng hét lại vang lên, có cả tiếng khóc của một cô gái nào đó nhưng tất cả không phải là vấn đề làm cậu quan tâm cho đến khi bên cạnh có biến.
"Á...mẹ ơi, con ma kia ghê quá!"
Người bên cạnh chớp lấy cơ hội ôm lấy cánh tay cậu, đầu tựa vai cậu ra vẻ rất sợ sệt nhưng cậu biết thừa anh là đang giả vờ rồi, cậu khẽ nói nhỏ vào tai anh: "Em chờ mãi mới thấy anh chịu nắm tay em đó!"
"..." Anh câm nín không nói nên lời khi bị cậu lật tẩy, nhưng thôi không sao cả, phim ảnh gì chứ anh vào rạp cũng là chỉ vì có cậu thôi.
Thế là từ đó về sau, anh đã rút ra kinh nghiệm khi xem phim với cậu thì muốn nắm tay là nắm, rờ được chỗ nào hay làm được cái thì tùy cơ ứng biến vì rạp chiếu phim tuy hơi tối nhưng xung quanh vẫn có nhiều người mà. Còn những lúc xem phim tại nhà sau khi đã rước được cậu về chung nhà thì đặc sắc vô cùng.
Khi thật lòng thích ai đó, thương ai đó... được ở bên cạnh ai đó, làm những điều ngốc nghếch nhất cũng cảm thấy vui vẻ lạ thường. Và khi ta đã thích ai đó... thì những gì ngốc nghếch từ người đó cũng cảm thấy thật đáng yêu.
Lam Vũ.
Chương Trước |
|
Chương Tiếp |
0 Comments