Chương 9: Tổn Thương!
"Cốc...cốc...cốc..."
"Anh tới sớm vậy, hẹn nhau 8 giờ cơ mà..."
Cậu vui vẻ, hí hửng vội vàng mở cửa ra thì nụ cười có phần bị đơ lại vì người bên ngoài cánh cửa không phải là người cậu đang đợi.
"Cậu không vui khi nhìn thấy tôi sao, dù gì chúng ta cũng là bạn bè 2 năm rồi đó. Chẳng phải chúng ta trước đây rất tốt hay sao hả Nhật?"
"Đúng là trước đây tôi và cậu không có quá thân mật nhưng cũng không có khó xử như bây giờ."
Minh Nhật vừa gãi đầu vừa trả nói lên suy nghĩ trong lòng mình với Gia Huy.
"Có gì đâu phải khó xử, cậu cứ là chính cậu, còn theo đuổi cậu là chuyện của tôi, tôi đâu có ép cậu phải thích tôi đâu."
Gia Huy thẳng thắn với Minh Nhật.
"Nhưng tôi đã thích người khác rồi, với lại tôi chỉ luôn coi cậu như một người bạn mà thôi."
"Tôi nói rồi, là tôi theo đuổi cậu, tôi không ép cậu phải thích tôi vì tôi sẽ từ từ làm cho cậu tình nguyện thích tôi."
"Nhưng...cậu đừng có làm vậy!"
"Cậu yêu ai là quyền của cậu, tôi thích cậu và theo đuổi cậu là quyền của tôi."
"Cậu đừng làm vậy được không vì tôi không muốn đánh mất một người bạn đâu!"
Minh Nhật là này cũng thẳng thắn với người bạn chung lớp cậu từng rất quý mến.
"Sao cậu cứ căng thẳng quá vậy, hay cậu sợ rồi một ngày cậu sẽ thích tôi chăng?"
"Đúng vậy, tôi sợ là tôi sẽ không thể yêu mến cậu như trước, tôi sẽ ghét cậu thật đấy, cậu hài lòng chưa?"
"Cậu có thể tuyệt tình với như thế thật sao?"
Trước phản ứng khá căng của cậu, Gia Huy trầm lại suy tư trong lòng: "Tôi biết có thể sẽ đánh một người bạn, nhưng biết làm sao giờ, tôi lỡ thích cậu rồi, không thể cam lòng nhìn cậu vui vẻ cùng anh ta được. Nước cờ nguy hiểm này tôi không có đường lùi nữa rồi, chẳng phải cậu từng nói hạnh phúc là đấu tranh đó sao."
"Nhị thiếu Phạm gia chắc hẳn đã rõ ràng lòng của Minh Nhật rồi chứ, tôi không muốn can thiệp vào các mối quan hệ bạn bè của em ấy nhưng tôi cũng sẽ không cho phép ai xen vào giữa chúng tôi."
Khánh vừa đến và kịp chứng kiến đoạn đối thoại, anh rất mát dạ trước sự cự tuyệt của Nhật với Gia Huy nhưng trong lòng khó chịu vô cùng vì quen biết Gia Huy cũng lâu rồi nên anh cũng hiểu khá rõ tính cách của cậu ta.
"Chuyện của tôi, không cần anh khuyên can, cẩn thận đó nếu làm cậu ấy khóc tôi sẽ không khoan nhượng với anh đâu!"
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu!"
Anh cũng rất quyết đoán mà nhìn thẳng vào mắt Gia Huy đầy thách thức. Anh còn tự nhiên luôn tay qua hông ôm eo Minh Nhật trước sự chứng kiến của Gia Huy, Minh Nhật có chút ngại nhưng cậu cũng không phản đối.
"Tôi về đây, gặp lại cậu sau!"
Gia Huy quay lưng đi nhưng cũng không quên ngoái đầu nhìn lại cảnh người mình thương thầm và người anh rể hụt của mình đang chụm đầu lại với nhau nói cười, trong mắt bọn họ không có sự tồn tại của cậu, đau lòng len lỏi vào trong tim. Cậu đã xác định rõ ràng, có thể cậu sẽ phải thua một vố thật đau nhưng nếu không làm gì cậu cũng sẽ chẳng có cơ hội nào nữa.
Gia Huy tâm trạng không vui, mở cửa bước lên chiếc xe xịn màu đen đã đợi sẵn cậu ở đầu con hẻm.
"Cậu chủ giờ cậu muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được!"
Thái khá ngạc nhiên, quay lại nhìn thấy cậu chủ của anh bây giờ tâm trạng khá tệ khác hẳn với sự hào hứng lúc nãy, lòng anh cũng buồn theo, anh nhỏ nhẹ:
"Trông cậu rất buồn, để tôi đưa cậu đến nơi nào vui vẻ một chút nhé!"
"Tùy anh..."
Bên ngoài vang lên âm thanh "vèo vèo", tiếng xe mô tô, Gia Huy nhìn thấy Minh Nhật ngồi phía sau, hai tay ôm siết lấy eo Khánh, đầu tựa vào vai anh mỉm cười ánh mắt rất vui vẻ. Lòng cậu lại chùng xuống.
"Anh Thái, tôi muốn uống thật say, mau đưa tôi đi đi..."
"Ơ...Thôi được rồi!"
Vừa nghĩ đến việc đưa cậu chủ đến nơi anh rất thích, Thái chợt vui trong lòng nhưng nếu cậu chủ không vui vẻ gì thì anh cũng không hào hứng nữa.
Thái cho xe chạy đến một nhà hàng quen thuộc bên bờ sông Sài Gòn, chọn một chỗ ngồi rồi gọi đồ uống lên.
"Ực...ực..."
Gia Huy cầm chai bia vừa khui nắp uống ừng ực.
"Từ từ thôi cậu chủ!"
Thái bất lực nhìn cậu chủ nốc hết chai bia mà không biết phải là gì để giúp được cho cậu.
"Anh đừng cản em, hôm nay em muốn uống thật say, anh cũng uống đi!"
"Vâng!"
Thái miễn cưỡng nâng ly lên hớp lấy vài ngụm bia, anh không uống nhiều vì còn phải lái xe, cảm nhận vị giác của anh lúc này thật sự đắng nghét, anh không thích bia một chút nào cả.
"Anh Thái nè, anh có từng thích một ai chưa?"
Giọng Gia Huy lè nhè, cậu say rồi, vốn là thiếu gia ngoan hiền trước đây cũng không thú vui bia rượu nên tiểu lượng cậu có phần hạn chế.
"Tôi ư...tôi sao có thể ai được chứ..."
Thái nhìn chằm chằm vào ly bia, không hiểu sao anh không có đủ dũng cảm nhìn thẳng mặt cậu chủ đang say kia.
"Sao lại không...ai cũng đều có quyền thích người mình thích mà!"
"...tôi không cha mẹ, không gia đình...chỉ là một thằng mồ côi được ông bà chủ kêu mang...tôi sao dám thích ai được..."
Dù không thích mùi vị đắng chát của bia nhưng anh lại cầm lấy và nốc hết cốc bia, vị đắng đang lan tỏa trong miệng cũng đâu có đắng cay như cuộc đời anh.
"Anh cứ mạnh dạn...ờ...mà thích người anh thích đi, ờ...cuộc đời này ngắn ngủi lắm...ờ...ờ...ai cũng ai quyền được yêu một ai đó...ờ...ựa.."
"Ai cũng có quyền được yêu một ai đó, tôi cũng có thể yêu ... sao?"
Thái trầm tư bởi câu nói của Gia Huy, anh cũng muốn yêu thương người đó lắm, nhưng thân phận của anh...
Gia Huy ngã nhào đầu lên bàn bia xô ngã vài chai rớt xuống đất, tiếng đỗ vỡ vang lên làm Thái giật mình thoát khỏi những suy nghĩ bi thương trong đầu.
Thái thanh toán tiền rồi đưa Gia Huy đến một nhà nghỉ gần đó để chăm sóc đến khi cậu tỉnh thì đưa về nhà vì anh không muốn cả nhà bà chủ phải hốt hoảng lên khi thấy cậu chủ say.
Lam Vũ.
Thanh xuân đi qua không có ai là chưa từng tổn thương, chưa từng đau khổ...vì tình yêu. Mỗi lần bước qua được đau thương là mỗi lần ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn để nhận ra đâu là tình yêu đích thực của đời mình.
Chương Trước |
|
0 Comments