Chương 8: Tôi Đủ Sức Bảo Vệ Em Ấy!
Ngân vừa bước xuống xe đã đùng đùng đi vô nhà, bỏ mặc em trai còn trên xe mà đi trước, tài xế không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn quay sang hỏi cậu chủ nhỏ:
"Cậu chủ à, không biết hôm nay cô chủ có gì không vui mà tức giận vậy?"
"Không có gì đâu, anh Thái đừng bận tâm, anh vất vả rồi hãy cất xe rồi vào nghỉ ngơi đi."
Vừa bước vô cửa đã Gia Huy đã thấy chị gái ngồi phịch trên chiếc ghế sofa lớn, mặt mày nhăn nhó cau có, cậu liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện chị.
"Chị đừng có trưng ra cái bộ mặt thất tình chán đời đó có được không, cuộc đời này thiếu gì trai, sao cứ phải dính vô anh Khánh làm gì cho mệt."
"Mày còn nhỏ, chưa biết yêu đâu, không hiểu chuyện gì thì đừng có mà lắm chuyện với chị nha."
"Hai đứa lại cãi nhau chuyện gì mà ỏm tỏi thế?"
Bà Ngọc, mẹ của Ngân và Gia Huy mang ra cho hai đứa con của bà mỗi đứa một cốc nước ép trái cây do chính bà làm.
"Chị hai thất tình."
"Mẹ!!! Khánh nói Khánh có người yêu rồi, Khánh còn nói không cảm nhận được vẻ đẹp của con."
Ngân giãy nảy lên, liền ôm lấy và vùi đầu vào cánh tay bà Ngọc khi bà vừa ngồi xuống cạnh cô.
"Há há...dữ dằn như chị bây giờ thì em cũng chẳng cảm được vẻ đẹp đó đâu."
"Mày đừng có trêu chị, mày cứ yêu đi, đau lòng đi rồi sẽ biết ngay mà."
"Ai nói chỉ có chị biết yêu, mới biết đau lòng..."
Cậu uống vội ly nước ép rồi mang ly xuống phòng bếp, bỏ mặc chị gái và mẹ cậu sững người vài giây nhìn theo phía sau nhưng chị cậu lúc này không có tâm trạng quan tâm đến chuyện của cậu, chuyện của cô lúc này mới cấp bách hơn.
"Mẹ, con phải làm sao bây giờ, con không thể mất Khánh được!"
"Được rồi đừng có nháo, tiết lộ cho con một tin bí mật là ngày xưa lúc còn mang thai con và cả Khánh, hai gia đình đã ước hẹn sau này lớn lên sẽ tác hợp hai với nhau."
"Thật sao?"
Mặt Ngân tươi tắn trở lại như cây cỏ khô héo nhận được mưa rào.
"Làm sao có thể giả được chứ!"
"Nhưng lỡ Khánh không chịu thì sao?"
"Không có chuyện đó, con đừng lo lắng gì cả, đã có người lớn bọn mẹ bảo kê cho con rồi, không có con gái nào có thể bước chân vô được Trần gia nếu như chị Trần không cho phép, giờ con đã yên tâm chưa?"
Bà Ngọc xoa đầu, trấn an con gái yêu của mình.
"Không phải con gái, mà là con trai thì sao?"
"A há há...con nói điên nói khùng gì đó, thôi mau rửa mặt rồi đi ăn cơm."
"Không, là chính miệng Khánh nói với con đó mẹ."
"Con gái ngốc à, anh chị Trần chỉ có mỗi một đứa con trai là Khánh thôi, không lẽ nào họ chịu nhìn con trai mình đi vào con đường tuyệt tự hay sao?"
Sau khi được mẹ trấn an, Ngân liền tìm thấy lại sự tự tin "Khánh có là Gay cũng không sao vì dù thế nào Khánh cũng phải thuộc về tôi!" Cô vui vẻ khoác tay bà Ngọc cùng đi ăn cơm trưa.
"Chào Mừng các em đã đến với Ngày Hội Hướng Nghiệp năm 2013, Các em đã sẵn sàng để tìm hiểu về các việc làm tương lai chưa nè?"
"Chúng em đã sẵn sàng!!!!"
Cả hội trường rộn ràng tiếng nói cười của tất cả sinh viên từ năm nhất đến năm cuối trong khoa, và tất nhiên những đàn anh chị sẽ được phân công nhiệm vụ hướng dẫn và quản lý hoạt động ngoại khóa cho các em khóa dưới nên Khánh không có nhiều cơ hội để mà lén lúc hẹn hò cùng với cậu.
Không được nói cười cùng cậu đã chán rồi, đằng này Ngân cứ kè kè bên anh vì nhiệm vụ được thấy quản lý khoa giao cho hai người. Thật sự nhìn Ngân cứ tươi cười làm ra vẻ như chưa hề có cuộc nói chuyện ngày hôm đó khiến lòng anh rất khó chịu nhưng cũng cố tỏ ra thân thiện vì đây là hoạt động của khoa nên không thể làm hỏng được.
Tất cả những sự tình tứ Ngân dành cho Khánh đều được cậu nhìn thấy hết nhưng cậu không có nổi cơn ghen gì cả, cậu cho rằng vì anh ấy quá hoàn hảo nên được con gái để ý đến cũng không có gì lạ, hơn nữa hoạt động giữa ban ngày thì có gì đâu phải lo.
Đang mãi nhìn về anh mà cậu không hề biết Gia Huy đang tiến đến gần cậu.
"Hey, nhìn gì mà sững người vậy Minh Nhật?"
"À...không có gì đâu!"
"Bọn họ nhìn đẹp đôi quá, lại còn muôn đăng hộ đối nữa chứ, công tử Trần gia cùng tiểu thư nhà họ Phạm này thật sự rất tương xứng đó."
"Thật sao?"
"Cái gì mà công tử với tiểu thư chứ, Khánh chỉ thích tôi thôi, đừng có nói bừa nha, nha...!" Cậu muốn hét vào mặt thằng bạn đã quen biết 2 năm nay rồi nhưng vẫn kiềm lại được.
"Đúng rồi, có tin đồn hai gia tộc đó đã đính ước với nhau từ hồi bọn họ còn nằm trong bụng đó."
Nhờ sự việc hôm bữa mà Gia Huy cũng biết được chuyện đính ước giữa hai nhà.
"...Gì chứ, ở đâu cậu có thông tin này?"
Minh Nhật sốc, choáng nhẹ vài giây, tất cả biểu hiện trên mặt cậu đều được Gia Huy quan sát hết.
"Vì mình là em trai của chị Ngân đây!"
"Hả???"
"Làm gì mà cậu lại giật mình như vậy?"
"Không có gì, mà cậu nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Minh Nhật cảm giác Gia Huy mà mình quen biết 2 năm nay thật không đơn giản như cậu từng nghĩ nữa nên đâm ra có tính đề phòng.
"Cậu với anh Khánh sẽ không có kết quả nào đâu, dừng lại đi, tôi không muốn cậu bị tổn thương."
"...Cậu...cậu..."
Minh Nhật hoảng hốt, lắp bắp không nói nên lời.
"Đừng sợ, tôi không nói với ai đâu, bình tĩnh đi!"
Gia Huy nắm lấy tay Minh Nhật để trấn an nhưng lại bị cậu giật tay ra.
"...Tôi...tôi..."
"Tôi thích cậu lâu rồi, từ mai tôi sẽ theo đuổi cậu!"
Gia Huy lại lần nữa nắm tay Minh Nhật, lần này mạnh hơn làm cậu vùng vằng giật ra nhưng không được.
"Cậu buông ra đi, tôi không biết cậu nói gì hết!"
Minh Nhật có vẻ tức giận vì bị nắm tay thật chặc.
Diễn biến vừa rồi vô tình được thu vào tầm mắt Khánh, anh thấy người mình yêu đang bị một thằng khác bắt nạt liền nóng mặt, anh rời bỏ vị trí, quên luôn nhiệm vụ của mình liền chạy đến bên Minh Nhật.
"Buông tay em ấy ra ngay!"
Cả Nhật lẫn Huy đều quay lại thì nhìn thấy anh đã xuất hiện từ lúc nào không hay, anh nhanh chóng gỡ tay Nhật tay ra khỏi gia Gia Huy, cả hai nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn.
"Anh nghĩ mình là ai, anh không đủ sức bảo vệ được cậu ấy đâu!"
Gia Huy nhìn anh cười nhếch mép đưa ra cảnh báo đầy tính thách thức.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi biết tôi có khả năng gì. Tôi đủ sức bảo vệ em ấy! Mình đi thôi Nhật!"
Khánh cũng đanh thép đáp trả lại người thách thức anh rồi nắm tay cậu dắt ra bãi đỗ xe, hình ảnh ấy loạt vào tầm mắt khá nhiều người ở hội trường, nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra, có người vui như hoa nở trong lòng, có người lạnh lùng không biểu cảm, có người tức tối trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn cố tươi cười.
Được anh giải vây, được cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh, lòng cậu không còn một chút lo lắng nào nữa, ai nhìn cũng mặt kệ, cậu không quan tâm nữa vì đã có anh rồi, cậu cũng khẽ nắm lấy lòng bàn tay anh, cùng sóng đôi bước theo anh.
Lam Vũ.
Chương Trước |
|
Chương Tiếp |
0 Comments