Chương 1: Định Mệnh Ta Gặp Nhau.
Năm 2013, cậu gặp anh trong một lần bữa tiệc sinh nhật của cô bạn thân thời đại học, anh hơn cậu 2 tuổi và đang học năm cuối.
Thanh Hương, chủ nhật bữa tiệc, hôm nay cô ấy có một diện mạo thật lộng lẫy, từ xa nó thấy cô đang nói chuyện cùng một anh nào đó khá đẹp trai mà nó chưa biết, cũng phải thôi, ở trong lớp nó là đứa rất siêng học nhưng lại cực kỳ lười tham gia vào các hoạt động ngoại khóa của khoa nên nó không biết anh đẹp trai ấy là Khánh, là đàn anh trên nó 2 khóa.
Dù đang tiếp chuyện cùng đàn anh, nhưng khi thấy thằng bạn thân từ xa, Thanh Hương đã vội vàng đi tới rồi kéo cậu tới bên cạnh anh Khánh.
"Giới thiệu với mày, đây là anh Khánh, là đàn anh năm cuối mà tao hay kể với mày đó!"
"Chào em, anh là Khánh, còn em là Minh Nhật có phải không?" Khánh đưa tay ra muốn bắt tay với cậu.
"Sao anh biết tên em?" Hơi ngạc nhiên nhưng cậu cũng đưa ra tay bắt tay với anh cho phải phép lịch sự.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, một cảm giác lạ lùng nhẹ nhàng chạy xẹt qua nhau, khi ánh mắt chạm ánh mắt, có cái gì ấy trào dâng trong lòng nhau, cả hai nín lặng trong vài giây, chưa ai muốn buông tay ra vì vẫn còn mãi đắm chìm trong ánh mắt của nhau.
"E hèm, hai người bắt tay nhau gì mà lâu quá rồi nha!"
Có thể mọi người xung quanh đây không ai đủ tinh tế để biết điều gì đang diễn ra nhưng cô thì biết khá rõ vì đây là điều mà cô mong muốn. Cô muốn mai mối cho thằng bạn thân của mình với ông anh khóa trên lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, lúc này thật như ý nguyện của cô.
Sau lời nhắc nhở của Thanh Hương, cả Khánh và Nhật đều có vẻ ngượng ngùng mà buông tay ra. Trong tình cảnh ấy, đã lỡ mai mối thì Thanh Hương phải làm cho trót thôi.
"Ừm thôi, anh và Nhật làm quen với nhau nhé, em ra kia đón tiếp các bạn." Cô quay sang, ghé tai cậu nói nhỏ đủ để cậu nghe: "Hàng cực phẩm, tao đã quan sát, tìm hiểu kỹ lắm đó, dành cho mày đó, đừng làm tao thất vọng nha." Rồi cô quay mông đi để tạo sự thoải mái cho hai người.
"À, ừm, sao anh biết tên em?" Giây phút cảm xúc lạ lẫm đã trôi qua nhưng cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn hoàn toàn.
"Trong những lần họp cán bộ khoa mình, Hương có kể với anh về em rất nhiều, còn bảo rằng em rất dễ thương, và anh thấy con bé nói không sai tí nào." Khánh cười cười nhìn cậu.
"A, nó có nói quá không, nó mến ai là sẽ auto đề cao người nó mến lên đó, anh đừng có tin đó nha." Lần đầu tiên được trai đẹp khen dễ thương, trái tim cậu đập tưng tưng lên nhưng vẫn nhịn xuống và từ tốn để anh ấy không đánh giá.
"Không em, nghe kể thì không tin đâu, gặp người thật việc thật thì không thể không tin được."
Khánh vẫn nhìn cậu thật chăm chú, môi không ngừng nở nụ cười làm trái tim cậu không ngừng đập nhanh hơn.
"Dạ..." Cảm giác hơi ngượng, hơi hào hứng thích thú, cậu không biết nói gì hơn nữa.
"Ùm, mà sao từ trước đến giờ anh chưa từng gặp em nhỉ?" Khánh ra vẻ thắc mắc vì trong 2 năm qua, khoa có biết bao nhiêu hoạt động, anh gặp không ít các đàn em nhưng cậu thì anh mới gặp lần đầu.
"Dạ, tại em lười đến các hoạt động có đông người tham gia đó ạ!" Nhật bẽn lẽn, xấu hổ.
"Em phải tích cực tham gia các hoạt động này, sẽ học được nhiều kỹ năng mềm cho cuộc sống và công việc sau này lắm đó em." Khánh vẫn chăm chú nhìn cậu đầy quan tâm.
"Dạ, em sẽ cố gắng tham sẽ vào các hoạt động tới ạ, nhưng còn tới được hay không thì còn hên xui ạ!"
"Em mà không chịu tham gia là anh sẽ đến nhà bắt cóc, trói em lại rồi vác vai tới các hoạt động của khoa đó nha!" Anh nháy mắt với cậu, hàm ý như nói rằng: Anh nói là sẽ làm, thật đó.
"A thôi thôi, vậy để em tự đi!" Cậu cười cười theo kiểu: Anh hãy tin em đi, em làm được mà.
Cậu suy nghĩ, nếu mà bị anh vác trên vai rồi thả xuống ở đám đông thì xấu hổ chết mất, bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn vào, ôi thôi chỉ nghỉ thôi cậu đã thấy sợ hãi thật sự rồi.
"Con Hương nó kể bao lần níu kéo, kêu réo mà em cũng không đi các hoạt động ngoại khóa, sao anh tin được, à mà em mau đưa số điện thoại em đây, khi nào gần tới hoạt động khoa tiếp theo, anh sẽ trực tiếp nhắc nhở để em khỏi quên." Nhắc nhở là lý do thôi chứ thực ra lấy được số điện thoại của Nhật mới là mục đích của anh.
"Có cần thiết không anh?" Cũng muốn cho số điện thoại rồi chứ mà muốn làm giá tí thôi, chứ người như anh đúng là chuẩn gu hoàng tử trong mơ của cậu.
"Cần lắm chứ sao không, 2 tuần nữa là có sự kiện Ngày hội hướng nghiệp đó em."
"Tận 2 tuần nữa luôn ư?"
Cậu có vẻ suy tư, hơi buồn lòng một chút vì phải gần 2 tuần nữa mới nhận được tin nhắn đầu tiên của anh. Cậu muốn nhận được anh nhắn tin của anh vào tối nay luôn, cậu lại nghĩ hay là mình xin luôn số anh ấy đi, ý này hay đó, ánh cậu chợt lóe sáng lên nhưng rồi chợt vụt tắt vì cậu không có lý do gì để xin số anh cả.
Tất cả những biểu cảm dù chỉ trong tích tắc vừa rồi của cậu anh đều quan sát thật kỹ, anh tấm tắc trong lòng: "Nhóc đáng yêu thật!"
"Em đang nghĩ gì thế, nào cho anh xin số điện thoại, khi nào gần đến ngày anh sẽ gọi." Anh lại dùng nụ cười ấy mê hoặc cậu.
"Dạ, số em là 098xxxx313 ạ."
Trong lúc anh và cậu đang tiếp tục trò chuyện thì bà mai đã quay lại và chen ngang vào cuộc trò chuyện:
"Mọi người vào để em cắt bánh nào, tìm hiểu hẹn hò gì để sau nha!"
Thanh Hương vừa vỗ vai vừa nháy mắt với cậu, sự ám chỉ đó làm cậu đỏ mặt, cậu cũng cười hì hì với cô rồi cùng nhau vào bữa tiệc.
Cả buổi tối hôm đó, cậu đã rất vui và hồi hộp vì anh Khánh luôn đứng gần bên cậu, có đôi lúc chạm tay vào cậu, có khi thì quàng tay lên vai cậu, anh không nói gì nhiều, cậu cũng vậy, chỉ là cảm giác ấy cứ lớn dần lên và cả hai đều cùng cảm nhận được.
Tình yêu thật sự đến một lúc nào đó, đúng người đúng thời điểm nó sẽ xuất hiện. Tình yêu không phải là một cuộc đi săn vội vã của gã thợ săn và con mồi, vì khi cuộc đi săn hết vui rồi chỉ có con mồi là người tổn thương nhất.
Thanh Hương, chủ nhật bữa tiệc, hôm nay cô ấy có một diện mạo thật lộng lẫy, từ xa nó thấy cô đang nói chuyện cùng một anh nào đó khá đẹp trai mà nó chưa biết, cũng phải thôi, ở trong lớp nó là đứa rất siêng học nhưng lại cực kỳ lười tham gia vào các hoạt động ngoại khóa của khoa nên nó không biết anh đẹp trai ấy là Khánh, là đàn anh trên nó 2 khóa.
Dù đang tiếp chuyện cùng đàn anh, nhưng khi thấy thằng bạn thân từ xa, Thanh Hương đã vội vàng đi tới rồi kéo cậu tới bên cạnh anh Khánh.
"Giới thiệu với mày, đây là anh Khánh, là đàn anh năm cuối mà tao hay kể với mày đó!"
"Chào em, anh là Khánh, còn em là Minh Nhật có phải không?" Khánh đưa tay ra muốn bắt tay với cậu.
"Sao anh biết tên em?" Hơi ngạc nhiên nhưng cậu cũng đưa ra tay bắt tay với anh cho phải phép lịch sự.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, một cảm giác lạ lùng nhẹ nhàng chạy xẹt qua nhau, khi ánh mắt chạm ánh mắt, có cái gì ấy trào dâng trong lòng nhau, cả hai nín lặng trong vài giây, chưa ai muốn buông tay ra vì vẫn còn mãi đắm chìm trong ánh mắt của nhau.
"E hèm, hai người bắt tay nhau gì mà lâu quá rồi nha!"
Có thể mọi người xung quanh đây không ai đủ tinh tế để biết điều gì đang diễn ra nhưng cô thì biết khá rõ vì đây là điều mà cô mong muốn. Cô muốn mai mối cho thằng bạn thân của mình với ông anh khóa trên lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, lúc này thật như ý nguyện của cô.
Sau lời nhắc nhở của Thanh Hương, cả Khánh và Nhật đều có vẻ ngượng ngùng mà buông tay ra. Trong tình cảnh ấy, đã lỡ mai mối thì Thanh Hương phải làm cho trót thôi.
"Ừm thôi, anh và Nhật làm quen với nhau nhé, em ra kia đón tiếp các bạn." Cô quay sang, ghé tai cậu nói nhỏ đủ để cậu nghe: "Hàng cực phẩm, tao đã quan sát, tìm hiểu kỹ lắm đó, dành cho mày đó, đừng làm tao thất vọng nha." Rồi cô quay mông đi để tạo sự thoải mái cho hai người.
"À, ừm, sao anh biết tên em?" Giây phút cảm xúc lạ lẫm đã trôi qua nhưng cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn hoàn toàn.
"Trong những lần họp cán bộ khoa mình, Hương có kể với anh về em rất nhiều, còn bảo rằng em rất dễ thương, và anh thấy con bé nói không sai tí nào." Khánh cười cười nhìn cậu.
"A, nó có nói quá không, nó mến ai là sẽ auto đề cao người nó mến lên đó, anh đừng có tin đó nha." Lần đầu tiên được trai đẹp khen dễ thương, trái tim cậu đập tưng tưng lên nhưng vẫn nhịn xuống và từ tốn để anh ấy không đánh giá.
"Không em, nghe kể thì không tin đâu, gặp người thật việc thật thì không thể không tin được."
Khánh vẫn nhìn cậu thật chăm chú, môi không ngừng nở nụ cười làm trái tim cậu không ngừng đập nhanh hơn.
"Dạ..." Cảm giác hơi ngượng, hơi hào hứng thích thú, cậu không biết nói gì hơn nữa.
"Ùm, mà sao từ trước đến giờ anh chưa từng gặp em nhỉ?" Khánh ra vẻ thắc mắc vì trong 2 năm qua, khoa có biết bao nhiêu hoạt động, anh gặp không ít các đàn em nhưng cậu thì anh mới gặp lần đầu.
"Dạ, tại em lười đến các hoạt động có đông người tham gia đó ạ!" Nhật bẽn lẽn, xấu hổ.
"Em phải tích cực tham gia các hoạt động này, sẽ học được nhiều kỹ năng mềm cho cuộc sống và công việc sau này lắm đó em." Khánh vẫn chăm chú nhìn cậu đầy quan tâm.
"Dạ, em sẽ cố gắng tham sẽ vào các hoạt động tới ạ, nhưng còn tới được hay không thì còn hên xui ạ!"
"Em mà không chịu tham gia là anh sẽ đến nhà bắt cóc, trói em lại rồi vác vai tới các hoạt động của khoa đó nha!" Anh nháy mắt với cậu, hàm ý như nói rằng: Anh nói là sẽ làm, thật đó.
"A thôi thôi, vậy để em tự đi!" Cậu cười cười theo kiểu: Anh hãy tin em đi, em làm được mà.
Cậu suy nghĩ, nếu mà bị anh vác trên vai rồi thả xuống ở đám đông thì xấu hổ chết mất, bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn vào, ôi thôi chỉ nghỉ thôi cậu đã thấy sợ hãi thật sự rồi.
"Con Hương nó kể bao lần níu kéo, kêu réo mà em cũng không đi các hoạt động ngoại khóa, sao anh tin được, à mà em mau đưa số điện thoại em đây, khi nào gần tới hoạt động khoa tiếp theo, anh sẽ trực tiếp nhắc nhở để em khỏi quên." Nhắc nhở là lý do thôi chứ thực ra lấy được số điện thoại của Nhật mới là mục đích của anh.
"Có cần thiết không anh?" Cũng muốn cho số điện thoại rồi chứ mà muốn làm giá tí thôi, chứ người như anh đúng là chuẩn gu hoàng tử trong mơ của cậu.
"Cần lắm chứ sao không, 2 tuần nữa là có sự kiện Ngày hội hướng nghiệp đó em."
"Tận 2 tuần nữa luôn ư?"
Cậu có vẻ suy tư, hơi buồn lòng một chút vì phải gần 2 tuần nữa mới nhận được tin nhắn đầu tiên của anh. Cậu muốn nhận được anh nhắn tin của anh vào tối nay luôn, cậu lại nghĩ hay là mình xin luôn số anh ấy đi, ý này hay đó, ánh cậu chợt lóe sáng lên nhưng rồi chợt vụt tắt vì cậu không có lý do gì để xin số anh cả.
Tất cả những biểu cảm dù chỉ trong tích tắc vừa rồi của cậu anh đều quan sát thật kỹ, anh tấm tắc trong lòng: "Nhóc đáng yêu thật!"
"Em đang nghĩ gì thế, nào cho anh xin số điện thoại, khi nào gần đến ngày anh sẽ gọi." Anh lại dùng nụ cười ấy mê hoặc cậu.
"Dạ, số em là 098xxxx313 ạ."
Trong lúc anh và cậu đang tiếp tục trò chuyện thì bà mai đã quay lại và chen ngang vào cuộc trò chuyện:
"Mọi người vào để em cắt bánh nào, tìm hiểu hẹn hò gì để sau nha!"
Thanh Hương vừa vỗ vai vừa nháy mắt với cậu, sự ám chỉ đó làm cậu đỏ mặt, cậu cũng cười hì hì với cô rồi cùng nhau vào bữa tiệc.
Cả buổi tối hôm đó, cậu đã rất vui và hồi hộp vì anh Khánh luôn đứng gần bên cậu, có đôi lúc chạm tay vào cậu, có khi thì quàng tay lên vai cậu, anh không nói gì nhiều, cậu cũng vậy, chỉ là cảm giác ấy cứ lớn dần lên và cả hai đều cùng cảm nhận được.
Tình yêu thật sự đến một lúc nào đó, đúng người đúng thời điểm nó sẽ xuất hiện. Tình yêu không phải là một cuộc đi săn vội vã của gã thợ săn và con mồi, vì khi cuộc đi săn hết vui rồi chỉ có con mồi là người tổn thương nhất.
Lam Vũ.
Chương Trước |
|
Chương Tiếp |
0 Comments