Vị Thanh Xuân - Chương 2.

Chương 2: Hẹn Gặp Em Tại Thư Viện Trường Nhé!

Bữa tiệc sinh nhật cũng đã kết, ai về nhà người ấy, cậu và anh cũng lưu luyến nhau mà rời đi.

Đêm hôm ấy, sau khi tắm rửa xong, cậu lên giường nằm cũng đã là 11 giờ đêm rồi nhưng cậu vẫn chưa muốn đi ngủ vội, cậu nghĩ về người con trai mà mình vừa gặp, để lại thật nhiều cảm xúc nhất từ trước đến giờ, nằm ôm điện thoại lòng cậu lại vu vơ: "Không biết giờ này anh ấy đang làm gì ta?"


Cầu được ước thấy luôn, trong lúc cậu đang mông lung mơ tưởng về anh thì điện thoại trong tay chợt rung rồi vang lên giai điệu dễ thương: "You are my sunshine, you are my sunshine..."

"Minh Nhật xin nghe, cho hỏi ai đấy ạ?"

Số lạ gọi đến, lòng cậu tự hỏi giữa đêm có người lạ nào lại muốn tìm mình chứ, phải chăng là anh ấy, cậu khẽ cười thầm hy vọng cái viển vông của mình là sự thật.

"Chào em là đây anh!"

Giọng nói ấm áp vang lên qua loa điện thoại làm tim cậu đập nhanh một nhịp, lòng cậu hớn hở như nhặt được tiền rơi trên đường: 

"A, anh Khánh đó phải không?" Cậu có niềm tin đó là anh, nhưng phải hỏi lại cho chắc.

"Em vẫn nhớ giọng nói của anh à!" Lòng anh cảm thấy vui vì cậu chưa vội quên mất tên anh.

"Làm sao em quên được giọng của anh chứ!" 

"Vậy à, sao vậy em, mình chỉ mới vừa gặp nhau thôi mà!"

"Ai biết, thích nhớ là nhớ thế thôi!"

"Gì cơ, chưa gì em đã thích anh rồi hả?"

"Ặc, ặc...Em nói em thích giọng nói ấm áp của anh thôi, làm gì có nói thích anh đâu!" 

Khi nghe anh nói rằng cậu thích anh, cậu thoáng giật mình đến độ sặc nước bọt luôn, vội vàng giải thích để anh khỏi hiểu nhầm cậu chứ thực ra lòng cậu cũng thích anh rồi nhưng tự ý thức được phận làm thụ nên phải giữ ý một chút thôi.

"Vậy à, tưởng đâu em thích anh thật chứ, thì ra là không phải thích anh thật." Anh giả vờ thở dài qua điện thoại để cậu nghe thấy, rồi vờ như buồn buồn nặng lòng tâm sự: "Làm sao bây giờ, tự dưng anh cảm thấy rất thích em, mà em đã không thích anh thì..."

Câu nói "Em đã không thích anh" được anh nói rất nhẹ nhàng từng từ một, tạo nên cảm giác lòng anh đang rất buồn, cậu nghe qua điện thoại thôi mà cũng rầu theo. Càng không muốn anh hiểu lầm gì đó nên đành nhanh chóng chen ngang câu của anh: 

"Ý em không phải như thế, em.... em thích anh mà.."

"Mà sao em?"

"Mà như một người bạn, một người anh em trước đã nha anh."

"Thế sau đó thì sao nữa hả em?"

"Em không biết, em...em..."

Giá như lúc này có cái búa trong tay, cậu sẽ không do dự mà đập một phát vào đầu mình cho bất tỉnh luôn, tình huống này thật không biết phải làm sao, tự tranh đấu trong lòng: "Chưa gì mà đã nói huỵch tẹt ra là mình thích người ta thì có mất giá lắm không ta? Còn nói không thích anh ấy, có khi nào anh ấy buồn rồi bơ mình luôn không ta? Ông trời ơi, con hay làm sao bây giờ? Hay làm mình bất chấp dẹp bỏ hết liêm sỉ mà nói rằng em thích anh, em muốn hẹn hò cùng anh..." Cậu tự vò rối đầu tóc mình lúc nào không hay biết.

"Em ơi, em ngủ rồi hả? Sao em không nói gì đi chứ?" 

Đợi mãi không nghe thấy cậu nói gì, anh chỉ nghe thấy hơi thở có phần đều đều, anh tự nghĩ: "Có phải nhóc mệt quá nên ngủ quên luôn không ta, người gì đâu đáng yêu thế"

"..." Đang trong lúc bối rồi, không biết làm sao thì nhặt được cái phao, cậu tự nghĩ: "Ý hay nha, hay là mình vờ như ngủ quên đi, sáng mai sẽ nhắn tin xin lỗi sau...nhưng mà không, làm vậy thì vô duyên lắm..." nên cậu đành phải vội lên tiếng chứ không anh cúp điện thoại thì lại uổng phí lắm nha.

"A, em vẫn ở đây, anh đang làm gì đó?"

Cậu không thể trả lời tiếp câu hỏi khó lúc nãy nên đành lảng tránh sang chuyện khác.

"Anh vẫn đang đợi em để nghe tiếng em đó! À mà trong lúc đợi em thì anh đã thoát y xong rồi nha, thật thoải mái!" 

Anh khẽ cười vì cậu vẫn còn đây và sẽ tiếp buôn dưa lê cùng anh.

"..." Cậu hơi nín lặng trong vài giây mà tưởng tượng ra hình ảnh anh vừa thoát y xong sẽ như nào rồi tự lấy tay cốc vào đầu mình tự nhắc nhở: "Nhật ơi mày mau tỉnh lại dùm tao cái!!!"

"Anh tính làm gì à?" 

"Làm gì là làm gì hả em?"

Cậu lại tự cốc đầu mình tự trách: "Nhật ơi là Nhật, mày vừa hỏi cái gì thế hả?"

"À, em chỉ hỏi chơi chơi vậy, chứ tự dưng nửa đêm anh trần truồng làm gì chứ?"

"Em tò mò lắm hả?"

"A...Không có tò mò, tự dưng anh nói ra em nhanh miệng hỏi bừa vậy thôi."

Miệng thì nói không tò mò nhưng thật ra trong lòng cậu thật sự đang tò mò lắm đó nha.

"Cởi đồ để làm chuyện đại sự đó em."

"A... Vậy em cúp máy đây, anh làm gì làm đi kẻo người ta đang đợi..." 

Cậu vội vàng cúp máy, để lại đầu bên kia sửng sờ vẫn chưa kịp nói thêm câu nào. Nhanh chóng trùm chăn lên người, lòng có chút kích động khi tự viển vông ra cái cảnh anh trần trụi trên giường lại có chút đau lòng khi anh làm chuyện đó với người khác.

Đầu bên kia, điện thoại anh vang lên vài tiếng "Tút...Tút..." rồi im lặng, anh bật cười tự cảm thán: "Nhóc này rất đáng để mình theo đuổi, sau này chắc sẽ vui vẻ lắm đây, chỉ cần mệt mỏi mà trần trụi ôm nhóc vào lòng chắc sẽ vui hết biết!"

"Ting...ting" 

Điện thoại cậu vang lên tiếng báo hiệu tin nhắn, cậu không hào hứng lắm nhưng nhìn vào màn hình thấy số lạ vừa gọi đến lúc nãy, là số anh, cậu vội mở tin ra thì thấy: 

"Anh đi ngủ thường không mặc đồ em ạ, khoa học đã chứng minh rằng khi ngủ nude sẽ tốt cho sức khỏe. Thôi anh chúc em ngủ ngon. Mai cuối tuần, em có lên thư viện để tự học không?"

Đọc tin nhắn xong cậu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng hẳn lên, liền vội vàng trả lời lại anh: "Có, mai em sẽ lên thư viện để tự học."

"Ừ, vậy mai 8 giờ, hẹn gặp em tại thư viện trường nhé! Không gặp không về! G9 em nha!" 

Vài giây sau đó, cậu liền nhận được tin nhắn của anh. Và cũng liền đáp lại: 

"Dạ, không gặp không về! G9 anh nhé!

Sau đó, cậu soạn cái tin gửi cho con bạn thân: "Hương ơi, ngày mai tao có việc đột xuất không đến xem phim cùng với mày được...Hihihi..."

30 giây, nhận được tin nhắn lại: "Ừ, mày bận việc thì tao xem một mình thôi, mà xem một mình hổng có sướng mày ơi, thôi hẹn mày bữa khác vậy."

"Sorry mày nhen, hôm nào tao qua nhà mày rồi xem bù...hihi"

"Nói là phải nhớ đó, thể loại gì là do tao toàn quyền quyết định đó nha!"

"OK luôn!"
Đam Mỹ - Vị Thanh Xuân - Chương 2: Hẹn Gặp Em Tại Thư Viện Trường Nhé!
Tình yêu không có khả năng tự tìm đến gõ cửa trái tim ta, nếu ta không tự tạo ra cơ hội hoặc tự cho mình cơ hội thì có lẽ tình yêu sẽ còn mãi mắc kẹt ở một nơi nào đó.
 Lam Vũ.

Post a Comment

0 Comments