Chương 4: Mình Tàu Nhanh Đi Em, Anh Chịu Hết Nổi Rồi!
"Đây là Đại Hùng, người em thân thiết của em." Ngô Đồng giới thiệu đến người mà nãy giờ Ngụy Hùng luôn tia đến với anh mắt hình viên đạn, vì anh cũng biết cậu ta là ai, và cũng biết cậu ta thầm crush người yêu mình, tất nhiên những việc này đều do Ngô Đông thì thầm to nhỏ thì anh mới được thôi.
"Chào em, đã là em trai thân thiết thì cứ mãi là em trai thân thiết nha em trai thân thiết."Anh dù không ưa cái đứa em trai thân thiết này của người yêu nhưng dù sao cũng cần phải tỏ lịch sự nên cũng đưa ta ra bắt tay với cậu.
"Chào anh, anh thật may mắn đấy, hãy biết trân trọng kẻo một ngày nào đó đánh rơi may mắn thì cả đời sẽ phải hối tiếc!" Đại Hùng cũng đưa tay ra đáp lại tình địch dù rằng cậu chỉ là một kẻ đơn phương, mà đơn phương thì tư cách đường đường chính chính trở thành tình địch cũng không có nữa.
"Cảm ơn chú em đã nhắc nhở, vậy nên anh cũng nhắc luôn là những gì không phải là của mình thì mãi mãi cũng không bao giờ có được. Em hiểu hông?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười vì luôn lo rằng một ngày nào đó nó sẽ dụ dỗ người yêu của mình với cái tư cách người em thân thiết ấy thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Màn chào hỏi đang vui vẻ, tự dưng lại trở nên hơi căng thẳng đến mức không cần thiết, Ngô Đồng liền lên tiếng để chấm dứt cái không khí sặc mùi thuốc nổ này: "Thôi nào, trời tối rồi, vào mở tiệc thôi!"
Ngô Đồng, đẩy mọi người vào trước, đợi Ngụy Hùng đóng cổng lại rồi vào sau, trong lúc Ngụy Hùng đang đóng cổng Ngô Đồng véo anh một cái ngay hông làm Ngụy Hùng la lên dù không đau: "Úi cha, sao lại cho anh ăn cơm sườn thế này!"
"Thì phạt anh vì cái tội ghen tuông vớ vẩn, yên tâm đi, cả đời này em chỉ cho mình anh ăn và người mà em muốn ăn cũng chỉ có duy nhất anh thôi."
"Thật không, hứa nha, anh thì không lo về em, anh chỉ lo về cái thằng em thân thiết kia của em mà thôi." Anh ôm eo cậu, cùng đi vào.
"Anh là duy nhất trong trái tim em!"
Ngô Đồng chồm lên, hôn mà má Ngụy Hùng, cả 2 thật vui vẻ cùng sánh bước bên nhau, khoảnh khắc hạnh phúc đó trọn vẹn lọt vào tầm mắt của một người, đôi mắt buồn man mác trên khuôn mặt cố nặng một nụ cười, nụ cười có vẻ gượng gạo ấy trọn vẹn lọt vào tầm mắt của hai người đàn ông, một người thân thiết và một người rồi sẽ thân thiết đến độ gắn bó trọn đời, người ấy làm cho nụ cười gượng gạo kia trở thành một nụ cười thật sự.
Bữa tiệc nhỏ đã thật sự diễn ra trong không khí thật vui vẻ hòa cùng cảm giác hân hoan của những ngày cuối năm âm lịch.
"Bác thay mặt gia đình mời các cháu một ly, cảm ơn các cháu đã luôn bên cạnh bên cạnh Ngô Đồng, luôn yêu thương và giúp đỡ nó!" Bố Ngô Đồng bắt đầu bữa tiệc.
"Trăm phần trăm nha các cháu!" Mẹ Ngô Đồng cũng góp vui.
"1, 2, 3 dô...2, 3 dô, trăm phần trăm dô..." Mọi người cùng hô hào rồi cụng ly với nhau.
"Con cảm ơn ba mẹ vì đã sinh ra chàng trai tuyệt vời này dành con con, con xin mời ba mẹ và mọi người một ly."
"Các con vui vẻ, hạnh phúc là ba mẹ vui rồi!" Mẹ Ngô Đồng vẫn còn cảm giác xúc động khi đứa con mà bà vô cùng lo lắng cho tương lai của nó giờ đây đã có bến bờ ấm êm.
"1, 2, 3 dô nào mọi người!" Ngô Đồng tâm trạng lúc này rất vui.
Bữa tiệc vui vẻ cứ thế diễn ra, mọi người đều ăn uống no say, mà đám trẻ là người uống nhiều hơn là ăn cho nên có người không trụ được nên đành phải rời ghế đi xả nước lũ sắp tràn đê.
"Em đi nhà vệ sinh tí, anh uống tiếp với mọi người đi." Ngô Đồng ghé tai Ngụy Hùng nói nhỏ rồi rời đi.
Vừa thấy Ngô Đồng rời đi thì Đại Hùng cũng đứng dậy đi theo tầm vài phút sau, trong lúc mọi người đều đang cụng ly và không để ý gì đến sự rời đi của cậu.
Trong nhà vệ sinh, Ngô Đồng đang nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái dễ chịu khi lượng nước khổng lồ đang xả ra, thật nhẹ nhõm người thì bất chợt có người nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau vòng tay ra ôm lấy cậu, Ngô Đồng giật mình nín luôn cả việc đang xả lũ vì cậu biết lực tay không mạnh mẽ này không phải Ngụy Hùng mà là của Đại Hùng.
"Em, em làm cái gì vậy? Mau buông anh ra!" Ngô Đông hốt hoảng vội kéo khóa quần, cũng vì kéo dây khóa quá vội vàng mà một phần nhỏ lớp da bên ngoài bị vướng vào dây khóa quần, giác đau điếng làm cậu phải kêu lên: "Á, đau quá!"
Đại Hùng đang ôm người mà cậu thầm lương, cậu nghĩ dù đã không còn cơ hội gì nữa thì cũng muốn ôm anh trong tư thế này một lần, lần đầu tiên và cũng là cuối cùng, thật không ngờ mới ôm được có vài giây mà anh đã kêu đau, cậu cũng giật mình buông ra: "Anh có làm sao không?"
Cậu không nhìn thấy gì cả vì Ngô Đồng không có quay người lại, Ngô Đồng chỉ nói: "Em mau ra ngoài đi!"
Cùng lúc đó, Ngụy Hùng tiến vào và dùng lực thật mạnh kéo Đại Hùng ra ngoài: "Cậu làm cái gì vậy hả, có biết đi tiểu là việc cá nhân tế nhị không hả?" Anh trừng mắt nhìn cậu.
"Anh Ngô Đồng, chắc là anh đã biết em thích anh từ lâu rồi, cho dù em không còn cơ hội nữa, em cũng chỉ muốn một lần ôm anh từ phía sau và nói rằng em thích anh. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối, em sẽ không làm anh phải khó xử, em xin lỗi!" Đại Hùng không hề quan tâm gì đến ánh mắt hung dữ của Ngụy Hùng, cậu chỉ hướng về của phòng dù không nhìn thấy người bên trong, cậu chỉ là muốn một lần nói cho hết những lời ruột gan rồi thôi, dù biết là sẽ đau.
"Sao cậu dám làm như thế hả?"
Ngụy Hùng vung tay lên làm động tác tán vào mặt Đại Hùng, Đại Hùng nhắm mắt chờ sẵn, cậu cũng không muốn tránh né, mà có tránh chắc cũng không kịp.
Bàn tay Ngụy Hùng sắp đập vào mặt Đại Hùng thì rất nhanh có một bàn tay khác vươn ra chụp lại bàn tay Ngụy Hùng lại.
"Cậu cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, em ấy cũng đã thành thật vậy rồi, hãy rộng lượng một chút đi."
Đại Phong cũng đi sau theo sau khi Ngụy Hùng đột ngột đứng dậy sau cốc bia, quay sang nhìn Đại Hùng thì không thấy cậu đâu nên anh cũng vội vàng theo sau, và không ngờ có chuyện xảy ra thật.
"Thật may vì cậu đã kịp ngăn tôi lại, nếu không mọi chuyện sẽ thật không hay rồi." Một lúc sau sự can ngăn của thằng bạn thì Ngụy Hùng cũng đã bình tâm lại: "Tôi không muốn chuyện này xảy một lần nữa, hãy làm một thằng em ngoan ngoãn của Ngô Đồng, cậu có làm được không?"
"Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, nếu anh làm anh ấy đau khổ thì không ai có quyền ngăn tôi yêu anh ấy. Ngô Đồng, em chúc anh hạnh phúc!"
"Anh Hùng ơi, mau vào giúp em một tay!" Ngô Đồng nãy giờ miệt mài gỡ những vẫn chưa giải thoát được cậu nhỏ, đau quá rồi, tầm này thì ngượng ngùng gì nữa, dù sao cả hai cũng đã nhìn thấu cơ thể nhau đâu sót chỗ nào, ngại nữa là còn đau nữa đó.
"Đi thôi em!" Đại Phong nắm tay Đại Hùng kéo ra nhà trước, cả hai lại nhập hội nâng ly cùng cả nhà.
"Làm sao thế vợ?" Ngụy Hùng hỏi ngay khi bước vào nhà vệ sinh.
"Em bị kẹt rồi!" Ngô Đồng quay người lại, tìm kiếm sự trợ giúp từ người yêu của cậu.
"Đứng yên nào, thả lỏng người ra...Anh kéo xuống nha! 1...2...3"
"A...Úi da, đau quá!" Ngô Đồng dùng tay xoa xoa lên thằng nhỏ tội nghiệp của mình.
"Uầy, buông tay em ra để anh xem tí coi có bị sao không!"
"Em đau quá!" Cậu nhõng nhẽo để cho người yêu khám thằng nhỏ của mình.
"Phù...phù...phù..." Ngụy Hùng dùng miệng thổi từng luồng hơi để giúp người yêu xoa dịu cảm giác đau rát.
"Anh làm gì thế, em vừa mới tiểu xong đó!" Cậu ngại ngùng và sợ anh bị bẩn.
"Hình như chỗ bị kẹt đã bị tím đỏ rồi này."
Anh bỏ ngoài tai những lời của cậu, tiếp tục thăm khám thằng bé, tay anh càng mân mê sờ nắn thằng nhỏ của cậu như quen hơi có phản ứng từ từ làm anh thích thú: "Hình nó quen hơi của anh hay sao đấy, nó động đậy rồi nè!"
"Anh kỳ quá!" Thật xấu hổ quá đi mà, cậu không biết phải nói gì lúc này nữa.
"Ê bé cưng, vừa mới bị kẹt hú hồn vậy mà gặp tay của bố sờ cái là bừng bừng sức sống liền!"
Ngô Đồng chỉ biết câm nín, dựa vào tường, nhìn xuống xem cảnh người yêu thông minh bá đạo ngày thường đang trò chuyện với thằng nhỏ của cậu một cách thật ấu trĩ, nhưng cũng rất đáng yêu, bởi vì anh có yêu cậu nhiều rất nhiều thì mới có thể làm những chuyện không tưởng như thế với cậu.
"Nhìn cưng quá vợ ơi!" Anh ngước lên nhìn cậu với anh mắt đắm đuối làm cậu thêm ngượng ngùng hơn nữa.
"Anh khám xét vậy đủ chưa, mau buông ra đi, kỳ quá!"
"Bác sĩ vẫn chưa khám xong nha!"
Mắt anh vẫn hướng lên nhìn đắm đuối vào mắt cậu, bất ngờ bờ môi anh hôn cái chụt lên thằng nhỏ làm cậu giật mình: "Anh làm gì vậy, em mới tiểu xong đó, bẩn lắm!"
"Em yên lại, để anh khám tiếp nào!" Mắt anh vẫn nhìn cậu trong khi miệng anh đã ngậm lấy cây kẹo mút nóng hổi càng thổi càng to ra và nóng hơn nữa.
Trước tình cảnh này, cậu chỉ biết câm nín mà hít hà theo từng nhịp mút mát của anh: "Ư...Ơ...Ư..." Cậu luồn tay xuống mái tóc anh, xoa xoa đầu cổ anh trong lúc anh vẫn miệt mài ăn kẹo mút của cậu mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn.
"Chồng ơi, em ra, em ra nè...A...a...ah." Cậu bắn ra khi khoái cảm dâng trào mãnh liệt, cậu nhìn anh với đôi mắt long anh hạnh phúc, anh vẫn miệt mài vắt từng giọt cuối cùng nhưng vẫn chưa muốn nhả ra vội vì đó là thói quen khi yêu của hai người.
"Mau nhả ra, em buồn tiểu quá, lúc nãy đang tiểu giữa chừng thì bị ôm cái giật mình nín cả tiểu luôn."
Nghe Ngô Đồng nói vậy Ngụy Hùng đành nhả bé cưng ra cho cậu đi tiểu, anh đứng phía sau vòng tay ra trước ôm lấy cậu, đặt cằm lên vai cậu, anh khẽ liếm nhẹ tai cậu rồi thì thầm: "Sữa của em hôm nay có lẫn mùi bia, ngon cực kỳ!" Anh cắn nhẹ tai cậu, còn bên giới thì huých nhẹ về phía trước để phía sau của cậu có thể cảm nhận được áp lực căng cứng nóng bỏng từ anh. Trước sự kích thích không ngừng nghỉ của anh, cậu đã lại cứng lên ngay cả trong lúc xả nước.
"Mình tàu nhanh đi em, anh chịu hết nổi rồi!" Anh thẳng thắng bày tỏ nỗi lòng của mình, có lẽ vì có men bia nữa nên anh đang thật sự rất hào hứng, mặc kệ đây là nhà vệ sinh.
"Chào em, đã là em trai thân thiết thì cứ mãi là em trai thân thiết nha em trai thân thiết."Anh dù không ưa cái đứa em trai thân thiết này của người yêu nhưng dù sao cũng cần phải tỏ lịch sự nên cũng đưa ta ra bắt tay với cậu.
"Chào anh, anh thật may mắn đấy, hãy biết trân trọng kẻo một ngày nào đó đánh rơi may mắn thì cả đời sẽ phải hối tiếc!" Đại Hùng cũng đưa tay ra đáp lại tình địch dù rằng cậu chỉ là một kẻ đơn phương, mà đơn phương thì tư cách đường đường chính chính trở thành tình địch cũng không có nữa.
"Cảm ơn chú em đã nhắc nhở, vậy nên anh cũng nhắc luôn là những gì không phải là của mình thì mãi mãi cũng không bao giờ có được. Em hiểu hông?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười vì luôn lo rằng một ngày nào đó nó sẽ dụ dỗ người yêu của mình với cái tư cách người em thân thiết ấy thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Màn chào hỏi đang vui vẻ, tự dưng lại trở nên hơi căng thẳng đến mức không cần thiết, Ngô Đồng liền lên tiếng để chấm dứt cái không khí sặc mùi thuốc nổ này: "Thôi nào, trời tối rồi, vào mở tiệc thôi!"
Ngô Đồng, đẩy mọi người vào trước, đợi Ngụy Hùng đóng cổng lại rồi vào sau, trong lúc Ngụy Hùng đang đóng cổng Ngô Đồng véo anh một cái ngay hông làm Ngụy Hùng la lên dù không đau: "Úi cha, sao lại cho anh ăn cơm sườn thế này!"
"Thì phạt anh vì cái tội ghen tuông vớ vẩn, yên tâm đi, cả đời này em chỉ cho mình anh ăn và người mà em muốn ăn cũng chỉ có duy nhất anh thôi."
"Thật không, hứa nha, anh thì không lo về em, anh chỉ lo về cái thằng em thân thiết kia của em mà thôi." Anh ôm eo cậu, cùng đi vào.
"Anh là duy nhất trong trái tim em!"
Ngô Đồng chồm lên, hôn mà má Ngụy Hùng, cả 2 thật vui vẻ cùng sánh bước bên nhau, khoảnh khắc hạnh phúc đó trọn vẹn lọt vào tầm mắt của một người, đôi mắt buồn man mác trên khuôn mặt cố nặng một nụ cười, nụ cười có vẻ gượng gạo ấy trọn vẹn lọt vào tầm mắt của hai người đàn ông, một người thân thiết và một người rồi sẽ thân thiết đến độ gắn bó trọn đời, người ấy làm cho nụ cười gượng gạo kia trở thành một nụ cười thật sự.
Bữa tiệc nhỏ đã thật sự diễn ra trong không khí thật vui vẻ hòa cùng cảm giác hân hoan của những ngày cuối năm âm lịch.
"Bác thay mặt gia đình mời các cháu một ly, cảm ơn các cháu đã luôn bên cạnh bên cạnh Ngô Đồng, luôn yêu thương và giúp đỡ nó!" Bố Ngô Đồng bắt đầu bữa tiệc.
"Trăm phần trăm nha các cháu!" Mẹ Ngô Đồng cũng góp vui.
"1, 2, 3 dô...2, 3 dô, trăm phần trăm dô..." Mọi người cùng hô hào rồi cụng ly với nhau.
"Con cảm ơn ba mẹ vì đã sinh ra chàng trai tuyệt vời này dành con con, con xin mời ba mẹ và mọi người một ly."
"Các con vui vẻ, hạnh phúc là ba mẹ vui rồi!" Mẹ Ngô Đồng vẫn còn cảm giác xúc động khi đứa con mà bà vô cùng lo lắng cho tương lai của nó giờ đây đã có bến bờ ấm êm.
"1, 2, 3 dô nào mọi người!" Ngô Đồng tâm trạng lúc này rất vui.
Bữa tiệc vui vẻ cứ thế diễn ra, mọi người đều ăn uống no say, mà đám trẻ là người uống nhiều hơn là ăn cho nên có người không trụ được nên đành phải rời ghế đi xả nước lũ sắp tràn đê.
"Em đi nhà vệ sinh tí, anh uống tiếp với mọi người đi." Ngô Đồng ghé tai Ngụy Hùng nói nhỏ rồi rời đi.
Vừa thấy Ngô Đồng rời đi thì Đại Hùng cũng đứng dậy đi theo tầm vài phút sau, trong lúc mọi người đều đang cụng ly và không để ý gì đến sự rời đi của cậu.
Trong nhà vệ sinh, Ngô Đồng đang nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái dễ chịu khi lượng nước khổng lồ đang xả ra, thật nhẹ nhõm người thì bất chợt có người nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau vòng tay ra ôm lấy cậu, Ngô Đồng giật mình nín luôn cả việc đang xả lũ vì cậu biết lực tay không mạnh mẽ này không phải Ngụy Hùng mà là của Đại Hùng.
"Em, em làm cái gì vậy? Mau buông anh ra!" Ngô Đông hốt hoảng vội kéo khóa quần, cũng vì kéo dây khóa quá vội vàng mà một phần nhỏ lớp da bên ngoài bị vướng vào dây khóa quần, giác đau điếng làm cậu phải kêu lên: "Á, đau quá!"
Đại Hùng đang ôm người mà cậu thầm lương, cậu nghĩ dù đã không còn cơ hội gì nữa thì cũng muốn ôm anh trong tư thế này một lần, lần đầu tiên và cũng là cuối cùng, thật không ngờ mới ôm được có vài giây mà anh đã kêu đau, cậu cũng giật mình buông ra: "Anh có làm sao không?"
Cậu không nhìn thấy gì cả vì Ngô Đồng không có quay người lại, Ngô Đồng chỉ nói: "Em mau ra ngoài đi!"
Cùng lúc đó, Ngụy Hùng tiến vào và dùng lực thật mạnh kéo Đại Hùng ra ngoài: "Cậu làm cái gì vậy hả, có biết đi tiểu là việc cá nhân tế nhị không hả?" Anh trừng mắt nhìn cậu.
"Anh Ngô Đồng, chắc là anh đã biết em thích anh từ lâu rồi, cho dù em không còn cơ hội nữa, em cũng chỉ muốn một lần ôm anh từ phía sau và nói rằng em thích anh. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối, em sẽ không làm anh phải khó xử, em xin lỗi!" Đại Hùng không hề quan tâm gì đến ánh mắt hung dữ của Ngụy Hùng, cậu chỉ hướng về của phòng dù không nhìn thấy người bên trong, cậu chỉ là muốn một lần nói cho hết những lời ruột gan rồi thôi, dù biết là sẽ đau.
"Sao cậu dám làm như thế hả?"
Ngụy Hùng vung tay lên làm động tác tán vào mặt Đại Hùng, Đại Hùng nhắm mắt chờ sẵn, cậu cũng không muốn tránh né, mà có tránh chắc cũng không kịp.
Bàn tay Ngụy Hùng sắp đập vào mặt Đại Hùng thì rất nhanh có một bàn tay khác vươn ra chụp lại bàn tay Ngụy Hùng lại.
"Cậu cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, em ấy cũng đã thành thật vậy rồi, hãy rộng lượng một chút đi."
Đại Phong cũng đi sau theo sau khi Ngụy Hùng đột ngột đứng dậy sau cốc bia, quay sang nhìn Đại Hùng thì không thấy cậu đâu nên anh cũng vội vàng theo sau, và không ngờ có chuyện xảy ra thật.
"Thật may vì cậu đã kịp ngăn tôi lại, nếu không mọi chuyện sẽ thật không hay rồi." Một lúc sau sự can ngăn của thằng bạn thì Ngụy Hùng cũng đã bình tâm lại: "Tôi không muốn chuyện này xảy một lần nữa, hãy làm một thằng em ngoan ngoãn của Ngô Đồng, cậu có làm được không?"
"Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, nếu anh làm anh ấy đau khổ thì không ai có quyền ngăn tôi yêu anh ấy. Ngô Đồng, em chúc anh hạnh phúc!"
"Anh Hùng ơi, mau vào giúp em một tay!" Ngô Đồng nãy giờ miệt mài gỡ những vẫn chưa giải thoát được cậu nhỏ, đau quá rồi, tầm này thì ngượng ngùng gì nữa, dù sao cả hai cũng đã nhìn thấu cơ thể nhau đâu sót chỗ nào, ngại nữa là còn đau nữa đó.
"Đi thôi em!" Đại Phong nắm tay Đại Hùng kéo ra nhà trước, cả hai lại nhập hội nâng ly cùng cả nhà.
"Làm sao thế vợ?" Ngụy Hùng hỏi ngay khi bước vào nhà vệ sinh.
"Em bị kẹt rồi!" Ngô Đồng quay người lại, tìm kiếm sự trợ giúp từ người yêu của cậu.
"Đứng yên nào, thả lỏng người ra...Anh kéo xuống nha! 1...2...3"
"A...Úi da, đau quá!" Ngô Đồng dùng tay xoa xoa lên thằng nhỏ tội nghiệp của mình.
"Uầy, buông tay em ra để anh xem tí coi có bị sao không!"
"Em đau quá!" Cậu nhõng nhẽo để cho người yêu khám thằng nhỏ của mình.
"Phù...phù...phù..." Ngụy Hùng dùng miệng thổi từng luồng hơi để giúp người yêu xoa dịu cảm giác đau rát.
"Anh làm gì thế, em vừa mới tiểu xong đó!" Cậu ngại ngùng và sợ anh bị bẩn.
"Hình như chỗ bị kẹt đã bị tím đỏ rồi này."
Anh bỏ ngoài tai những lời của cậu, tiếp tục thăm khám thằng bé, tay anh càng mân mê sờ nắn thằng nhỏ của cậu như quen hơi có phản ứng từ từ làm anh thích thú: "Hình nó quen hơi của anh hay sao đấy, nó động đậy rồi nè!"
"Anh kỳ quá!" Thật xấu hổ quá đi mà, cậu không biết phải nói gì lúc này nữa.
"Ê bé cưng, vừa mới bị kẹt hú hồn vậy mà gặp tay của bố sờ cái là bừng bừng sức sống liền!"
Ngô Đồng chỉ biết câm nín, dựa vào tường, nhìn xuống xem cảnh người yêu thông minh bá đạo ngày thường đang trò chuyện với thằng nhỏ của cậu một cách thật ấu trĩ, nhưng cũng rất đáng yêu, bởi vì anh có yêu cậu nhiều rất nhiều thì mới có thể làm những chuyện không tưởng như thế với cậu.
"Nhìn cưng quá vợ ơi!" Anh ngước lên nhìn cậu với anh mắt đắm đuối làm cậu thêm ngượng ngùng hơn nữa.
"Anh khám xét vậy đủ chưa, mau buông ra đi, kỳ quá!"
"Bác sĩ vẫn chưa khám xong nha!"
Mắt anh vẫn hướng lên nhìn đắm đuối vào mắt cậu, bất ngờ bờ môi anh hôn cái chụt lên thằng nhỏ làm cậu giật mình: "Anh làm gì vậy, em mới tiểu xong đó, bẩn lắm!"
"Em yên lại, để anh khám tiếp nào!" Mắt anh vẫn nhìn cậu trong khi miệng anh đã ngậm lấy cây kẹo mút nóng hổi càng thổi càng to ra và nóng hơn nữa.
Trước tình cảnh này, cậu chỉ biết câm nín mà hít hà theo từng nhịp mút mát của anh: "Ư...Ơ...Ư..." Cậu luồn tay xuống mái tóc anh, xoa xoa đầu cổ anh trong lúc anh vẫn miệt mài ăn kẹo mút của cậu mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn.
"Chồng ơi, em ra, em ra nè...A...a...ah." Cậu bắn ra khi khoái cảm dâng trào mãnh liệt, cậu nhìn anh với đôi mắt long anh hạnh phúc, anh vẫn miệt mài vắt từng giọt cuối cùng nhưng vẫn chưa muốn nhả ra vội vì đó là thói quen khi yêu của hai người.
"Mau nhả ra, em buồn tiểu quá, lúc nãy đang tiểu giữa chừng thì bị ôm cái giật mình nín cả tiểu luôn."
Nghe Ngô Đồng nói vậy Ngụy Hùng đành nhả bé cưng ra cho cậu đi tiểu, anh đứng phía sau vòng tay ra trước ôm lấy cậu, đặt cằm lên vai cậu, anh khẽ liếm nhẹ tai cậu rồi thì thầm: "Sữa của em hôm nay có lẫn mùi bia, ngon cực kỳ!" Anh cắn nhẹ tai cậu, còn bên giới thì huých nhẹ về phía trước để phía sau của cậu có thể cảm nhận được áp lực căng cứng nóng bỏng từ anh. Trước sự kích thích không ngừng nghỉ của anh, cậu đã lại cứng lên ngay cả trong lúc xả nước.
"Mình tàu nhanh đi em, anh chịu hết nổi rồi!" Anh thẳng thắng bày tỏ nỗi lòng của mình, có lẽ vì có men bia nữa nên anh đang thật sự rất hào hứng, mặc kệ đây là nhà vệ sinh.

Lam Vũ
Chương Trước |
|
Chương Tiếp |
0 Comments