Vị Thanh Xuân - Chương 4.

Chương 4: Lần Đầu Đến Nhà...Đã Trần Trụi Trước Mắt Anh...

Anh dẫn cậu về nhà, là một căn hộ vừa phải nằm ở lưng chừng khu chung cư cao cấp, cách trường đại học không xa lắm.

"Mời em vào nhà anh!"

Anh mở cửa cho cậu, cậu theo anh vào nhà, đến phòng khách, vừa ngồi xuống ghế cậu đã vội bắt chuyện cùng anh.

"Nhà anh to quá, anh sống cùng gia đình hay sao ạ?"

Cảm giác đầu tiên cậu cảm thấy căn hộ khá lớn, nếu không nói là quá rộng, rộng thênh thang so với cái ổ chuột vừa hơn 8 mét vuông mà cậu đang thuê. Nếu nhà to thế này mà chỉ một người ở thì quá lãng phí rồi.

"Anh ở một mình, lắm lúc đêm khuya cô đơn buồn lắm, muốn có một người ở chung để bầu bạn mà tìm chưa ra ai hợp ý cả."

Anh vừa nói vừa nhìn cậu không rời mắt, làm cậu hơi mất tự nhiên một chút ngượng cười đáp lại anh.

"Chắc...chắc tại anh khó tính quá nên không ai hợp để ở cùng được chứ gì..."

"Anh đâu có khó tính, chỉ là anh chưa tìm thấy ai có thể hiểu được lòng anh."

"Vậy anh phải trò chuyện nhiều vào thì người ta mới hiểu được anh chứ."

"Thì anh cũng đang trò chuyện để người ta hiểu anh đây mà!"

Anh mỉm cười nhìn cậu với ánh mắt thắm thiết, cậu cũng nhìn anh không nói nên lời, trước sự tấn công phủ đầu dồn dập của anh làm tâm can cậu rung động dữ dội, cậu thầm gào thét trong lòng: "Mình phải làm sao bây giờ, dù rất thích anh nhưng mình chưa muốn mất trinh vào ngày hôm nay..." Cậu lắc lắc đầu xua đi cái suy nghĩ chợt lóe này mà không hay biết toàn bộ biểu cảm vừa rồi đều lọt vào tầm mắt anh rồi.

"Em làm sao mà lắc lắc đầu vậy?"

"A..tự nhiên em suy nghĩ không biết trưa nay ăn gì, rồi chợt nhớ đến món thịt kho cháy đen hôm trước do mải xem điện thoại nên tự nhủ sẽ không để lịch sử lặp lại nữa ahihi..."

Cậu thầm nhủ trong lòng: "Cứ bình tĩnh, anh ấy sẽ không nghi ngờ gì đâu, thở nhẹ nhàng, tự nhiên lên, đừng hồi hộp nữa Nhật à, thích thì thích nhưng vẫn phải giữ nết na!"

"Em đói rồi à, cùng anh vào bếp nào!"

Anh đứng lên, đi trước dẫn đường, cậu đi theo sau lưng anh nên không thể biết được anh vừa mỉm cười vừa suy nghĩ trong lòng rằng: "Nhóc dễ dụ thế này thì mình phải nhanh chóng dụ nhóc về chung nhà thôi, không được để thằng khác có cơ hội này."

"Em đeo cái tạp dề này vào đi!"

Anh đưa cho cậu một cái tạp dề màu hồng, còn cái của anh màu xanh. Cậu nhận lấy tạp dề anh đưa vừa đeo vào vừa thắc mắc liền hỏi: 

"Anh nói sống có một mình mà sao có tới 2 cái tạp dề vậy anh?"

"Này là tạp dề tình yêu đó em, người bán nói với anh rằng nếu đeo cái màu xanh này và người mình thích đeo cái màu hồng này thì chắc chắn rồi sẽ yêu nhau đó em."

"..." 

Cậu không nói gì, vì choáng trước sự sến súa lộ liễu của anh, vì thích thú đến mức phải ráng nhịn xuống để không phải hét lên sự vui sướng trong lòng. 

"Em không tin hả?"

Trong lòng cậu đang gào thét, thật lòng cậu muốn nói "Em tin..." lắm nhưng nếu ngã vào lòng anh dễ dàng quá cậu sợ sẽ có ngày bị anh chán ghét nên vẫn nhịn xuống, cứ từ từ thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.

"A... người bán hàng đó chắc hẳn cũng là bậc thầy marketing anh nhỉ? Hỳ hỳ..."

"Được thôi, rồi thời gian sẽ chứng minh cho em thấy cái này đúng là tạp dề tình yêu."

Anh lại cười thật tươi và nháy mắt với cậu rồi bất chợt anh bẹo má cậu một cái làm cậu giật mình nắm lấy tay anh đang bẹo má cậu.

5 giây...10 giây ...30 giây sau đó, cậu vẫn nắm lấy tay anh, mắt nhìn anh không rời.

"Mặt anh dính gì à?"

"À không!"

Cậu vội quay mặt đi hướng khác nhưng quên mất là tay vẫn còn đang nắm tay anh.

"Không ngờ em thích nắm tay anh đến thế luôn á, thôi thì dọn về với anh, anh cho nắm 24/24 luôn á!"

Cậu lại giật mình buông tay anh ra vội mở tủ lạnh ra: "A... anh nói xem với những nguyên liệu này mình sẽ nấu món tuyệt vời gì đây..."

Cậu muốn dùng mấy thứ nguyên liệu này để đánh bẻ lái câu chuyện với anh đang làm cậu rối rắm trong lòng, nhưng thật trớ trêu, tủ lạnh to lớn nhà anh chỉ có 3 quả trứng, một bìa đậu phụ và ít thịt đông lạnh.

"..." Anh giật mình, quên mất chưa kịp mua nguyên liệu về mà đã dắt người ta vô bếp rồi.

"Không sao, nhiêu đây em có thể làm được 2 món là đậu hũ nhồi trứng và thịt kho."

"Ừ, anh thật sơ suất quá, ở bên cạnh em anh như quên hết mọi chuyện khác, em cứ làm món em đi, anh chạy xuống chợ mini ở tầng trệt mua thêm ít đồ nha.

"Ừ vậy anh đi đi, ở nhà đừng lo, có em chờ!"

Anh đi mua thêm thực phẩm, cậu ở nhà sơ chế những thứ đã có, chợt nỗi buồn không tên réo gọi. Cậu ráng nhịn sơ chế cho xong. 

Cuối cùng thực phẩm cũng sơ chế xong rồi nhưng cậu thì không nhịn được nữa. Cậu chạy vội vào nhà vệ sinh, là lần đầu đến nhà anh nên cậu không thông thuộc địa chất địa hình nên suýt chút nữa thì đập mặt vô tường, cậu nhanh trí chống tay lên tường rồi chưa kịp thở phào thì ào ào nước đổ xuống. Nhìn lại thì tay cậu đang đè lên nút nhấn xả nước vòi sen trong phòng tắm, thôi lỡ ướt rồi, xả lũ tại đây rồi tắm luôn vậy.

"Ôi, làm sao bây giờ..."

Cậu không có quần áo để thay, cậu bối rối quá rồi.

Anh vừa trở về nhà, nhìn gian bếp không thấy cậu đâu cả, lại nghe thấy tiếng cậu vọng ra trong nhà tắm, không biết là chuyện gì xảy ra ở đó, anh vội chạy đến xem thế nào.

Vừa tắm xong, đang không mảnh vải che thân không biết phải làm gì, đột ngột cửa phòng tắm bật mở, lúc nãy cậu quên khóa lại vì sự cố quá bất ngờ, cậu giật mình hét lên: 

"A...Không được vào đây!"

Nhưng đã quá muộn, cánh cửa mở ra, anh từ từ xuất hiện trong tầm mắt hốt hoảng của cậu.

"Có sao..."

Anh tính hỏi cậu có làm sao không nhưng chưa kịp nói hết câu thì anh đã đứng hình 5 giây sau khi nhìn thấy cậu nõn nà, lõa thể trong phòng tắm nhà anh, chỉ tiếc là chỗ đó đã được cậu dùng tay che lại mất rồi làm anh không nhìn thấy được.

"Em xin lỗi, em không phải cố ý tắm đâu, em gặp một sự cố!"

Mặt cậu đỏ bừng dần lên khi đôi mắt anh cứ đang soi từng chỗ trên người cậu từ trên xuống dưới.

"À không sao đâu, em mà cố ý tắm anh cũng không có ý kiến gì đâu."

Lòng anh giờ đây cũng đang dậy sóng không ngừng, tiểu đệ đệ nhà anh đang rung lên bần bật, anh phải cố trấn an nó vì cậu còn chưa nhận lời yêu anh mà, nếu không anh đã cho nó được tung hoành trận mạc từ lúc nhìn thấy cậu trần trụi rồi.

"Em cần lau khô người và quần áo mặc tạm, anh mau giúp em đi!"

Cái câu "Anh mau giúp em đi!" xuyên qua tai anh làm anh có phần rạo rực như thể cậu đang gọi mời anh vậy, nhưng anh vẫn kịp trấn tĩnh đi đồ cho cậu và không quên trêu ghẹo cậu một chút:

"Cần anh giúp lau người em không?"

"Không, em tự làm được, anh ra ngoài đi!"

Cậu cảm giác mặt mình nóng hơn sau khi nghe câu vừa rồi của anh, cậu mà để anh giúp lau người thì không biết hôm nay về nhà có còn trinh không nữa, nguy hiểm quá mà.

"À, vậy anh đợi em bên ngoài."

Mặc dù chỉ là ý định muốn ghẹo cậu thôi nhưng bị cậu từ chối tự dưng lòng anh hụt hẫng lạ thường. Anh lặng lẽ ra làm phòng bếp đợi cậu.

Sau sự cố có phần ngượng ngùng ấy thì cả cậu và anh đã có một ngày đầu tiên bên nhau thật vui vẻ, cả hai cùng nhau làm bếp, cùng ăn, cùng xem ti vi, cùng ngủ trưa, cùng dạo phố chiều rồi anh đưa cậu về nhà.

"Tới nhà trọ của em rồi ạ!"

Anh dừng xe, phụ cậu tháo mũ bảo hiểm trước một căn phòng trọ nhìn nhỏ bé.

"Anh có muốn vào nhà em một tí không?"

Dù biết phòng trọ của cậu rất nhỏ nhưng nếu không mời anh vào nhà thì thật là thất lễ quá.

"Phòng của em tuy nhỏ nhưng khá gọn gàng đấy, em có bàn tay sắp xếp tài thật."

"Dạ vì nhà nhỏ nên em phải thu xếp cho gọn lại ạ!"

Trời cũng đã tối từ lâu lắm rồi, bữa cơm đạm bạc nhà cậu được anh khen rất ngon.

Cơm tối cũng đã sắp tiêu hóa xong rồi nhưng anh vẫn chưa muốn ra về dù hai đứa đang ở trong một căn phòng chật chội với nhiều thứ lỉnh khỉnh xung quanh dù chúng đã gọn gàng.

"Anh ơi..."

"Hả em..."

"Trời tối rồi lắm rồi, có phải anh nên về nhà rồi đó!"

Cậu có phần e dè vì không muốn anh nghĩ rằng cậu đang xua đuổi anh về, nói rằng cậu còn nhiều việc phải làm là nói xạo chứ thật ra cậu sợ cứ để anh ở lại tiếp tục thế này chắc cậu tình nguyện mất trinh vì anh lúc nào không hay luôn quá.

"Ừ, anh quên mất, mà nè mau chuyển qua ở với anh đi, nhà anh rất rộng rãi lại gần trường nữa."

"Em không có nhiều tiền để góp vào tiền nhà với anh đâu."

"Vậy thì lấy thân báo đáp cho anh là được mà!"

Anh cười mắt nháy nháy với cậu. 

Cậu bẹo má anh một cái rồi nói: "Quỷ sứ hà!" Rồi cậu chạy vào nhà, đóng cánh cửa lại, từ từ lắng nghe tiếng xe anh vang lên rồi nhỏ dần, nhỏ dần theo nhịp tim dần được bình ổn của cậu.

"Mày ơi, mai tao qua nhà, mày mở lớp dạy bài học vỡ lòng về GV cho tao đi, chứ tự tao tìm nó toàn ra những cái làm tao phát sợ luôn không dám xem tiếp được."

Cậu nhắn tin cho con bạn quân sư về GV.

"OK mày, tao sẽ lựa vài bộ nhẹ nhàng tình cảm để mày được khai sáng. Mà coi bộ mày với anh Khánh thành đôi rồi hả?"

"Chưa, nhưng mà cũng sắp rồi, anh cứ bảo tao chuyển qua ở cùng ảnh."

"Trời à, và mày vẫn chưa đồng ý, sao mà ngu thế hả, có bao thằng muốn vào nhà ảnh mà không được đó."

"Tao mà ở cùng ảnh thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện kia cho mà coi, mà tao không có kinh nghiệm gì cả, sợ không khéo ảnh lại chán ghét."

"Ok, mai qua đây, tao mở lớp vỡ lòng khai sáng cho mày về thế giới tình trai dâng trào cảm xúc dạt dào như sóng trào..."

Thanh Hương hào hứng soạn ra mấy video GV nhẹ nhàng tình cảm mà cô yêu thích để ngày mai khai sáng cho đứa bạn, có nhiều lúc cô cũng không hiểu nổi chính mình luôn, cô rất mê GV nhưng lại nói không với AV.
Đam Mỹ - Vị Thanh Xuân - Chương 4: Lần Đầu Đến Nhà...Đã Trần Trụi Trước Mắt Anh...

Tình yêu là phải dám bày tỏ cho dù người ta có nói đồ mặt dày cũng không sao đâu vì yêu mà không dám nói thì cơ hội có rồi cũng sẽ qua đi thôi!
Lam Vũ.

Post a Comment

0 Comments